Bà Khưu Chân ly hôn từ năm 1966. Con gái họ, Tiểu Hồng, được toà phán quyết cho ông Vương nuôi dưỡng. Người cha tính tình nóng nảy, luôn cầm chai rượu hay con dao làm bếp. Bất kể say hay tỉnh, ông luôn sẵn sàng giơ tay giáng xuống cô bé và mẹ...
Không lâu sau, ông Vương có bạn gái, mải mê với mối quan hệ mới và bỏ bê con. Tiểu Hồng hầu như ở luôn nhà mẹ, chỉ đến thăm cha hai tuần một lần.
Tháng 8/2005, Tiểu Hồng khi đó hơn 13 tuổi, xin phép mẹ sang thăm cha, như những chuyến đi bình thường khác. Đêm 20/8, bà Chân giật mình nhận cuộc gọi của con gái, tiếng hét vang lên trong điện thoại: "Mẹ ơi cứu con". Cô bé đột ngột dập máy.
Bà Chân lập tức gọi lại vào số máy đó và hỏi: "Đây là đâu?". Một giọng phụ nữ lạ cho hay đó là trung tâm massage thư giãn. Bà Chân hỏi dồn: "Tiểu Hồng con tôi sao lại ở đó?". Bên kia đáp: "Gái bán hoa". Bà Chân sững sờ như bị sét đánh ngang tai, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Bà đến nhà của chồng cũ nhưng không thấy ai, vội vã đến đồn cảnh sát trình báo. Trong vòng chưa đầy một giờ, cảnh sát đã giải cứu được Tiểu Hồng ở tiệm massage đèn mờ. Nhưng bà Chân không phải là người giám hộ hợp pháp của cô bé, đành giao lại con cho chồng.
Những ngày sau, bà liên tục gọi điện hỏi han con nhưng điện thoại nhà ông Vương đều ngắt. Bà sang tìm chồng không được, đến trường cũng không thấy con đâu, đành đi dọc các con phố nơi có nhiều tiệm massage để tìm con mỗi ngày trong vô vọng.
Cho đến ngày 2/9, khi tìm thấy con, bà Chân lập tức gọi cảnh sát cầu cứu. "Nếu anh không để nói đi, tôi sẽ nhảy lầu cho anh xem", bà nói với quản lý quán massage, sau đó kéo Tiểu Hồng ra ngoài. "Từ đó, tôi không bao giờ buông tay con bé nữa", bà Chân sau này nói.
Trở về nhà, bà ôm con vào lòng, dỗ dành. Tiểu Hồng kể trong nước mắt, vào ngày xảy ra sự việc, cô bé người duy nhất ở nhà và đột nhiên một người đàn ông bước vào. Mặc Hồng khóc lóc, chống cựu, kêu cứu, người đàn ông liên tục đe dọa giết, sau đó cưỡng hiếp.
"Hôm đó, khi trở về, bố và dì Mai (bạn gái ông Vương) đã đe dọa, nếu nói với mẹ về điều này họ sẽ giết cả hai mẹ con mình", Hồng nói với mẹ và cho hay sau đó bị bố đưa đến trung tâm massage mại dâm để tiếp tục "tiếp khách".
Bà Chân phẫn uất, đang định tới tố cáo kẻ cưỡng hiếp con gái, tố cáo cả chồng và nhân tình về hành vi môi giới mại dâm. Nhưng cơ quan tố tụng suy luận khác.
Ngày 7/9/2006, Tòa án quận Khoan Thành, thành phố Trường Xuân, tỉnh Cát Lâm đã đưa ra phán quyết về vụ án, cho rằng Vương và Mai đã tính toán trước, giới thiệu và tạo điều kiện cho Tiểu Hồng bán dâm và kiếm lợi nhuận. Hành vi của Vương và Mai cấu thành tội môi giới và chứa chấp mại dâm, mỗi người bị phạt 3 năm tù.
Ngày 29/3/2007, Chu Vũ, người đàn ông giao cấu với Tiểu Hồng, bị phạt 5 năm tù về tội Mua dâm trẻ dưới 14 tuổi. Bản án này khiến bà Chân tức giận và không thể chấp nhận. "Họ cố tình thay đổi tư cách tố tụng của con gái tôi, từ nạn nhân sang gái bán dâm".
Tiểu Hồng nói chưa bao giờ túng thiếu hay có nhu cầu gì cao đến mức phải đi bán dâm kiếm tiền. Cô cũng nói rõ trong biên bản lời khai năm đó rằng bị cưỡng hiếp khi ở nhà một mình.
Trong khi đó, ông Vương và bạn gái liên tục thay đổi lời khai. Ban đầu họ cho hay, do thất nghiệp, ở nhà thuê giá cao nên không có tiền trang trải. Từ đó, họ nghĩ ra cách tìm người đàn ông giàu có, bày kế cho xâm hại Tiểu Hồng để mình được trả tiền. Nhưng sau đó, tháng 4/2006, Vương và Mai thay đổi lời khai, nói Tiểu Hồng tự nguyện đề xuất bán dâm, tiền tự hưởng và chỉ chia cho bố một ít.
Sau việc này, Tiểu Hồng không đi học nữa. Chiều cao, cân nặng của cô bé cũng ngưng phát triển, dừng ở mức 1,4 m. Cô ngại tiếp xúc với mọi người, hầu như không thể làm bất cứ công việc gì và hay gắt gỏng, cáu kỉnh.
Trong 18 năm qua, Tiểu Hồng sống trong tâm trạng nặng nề. Cô khi xúc động và không thể kiểm soát bản thân, từng chỉ vào mặt mẹ nói: "Nếu bố mẹ không ly hôn thì con đã không gặp phải chuyện này?". Câu nói khiến bà Chân rụng rời.
Nhưng Tiểu Hồng sau đó lại oà khóc, xin lỗi mẹ. Điều này càng khiến người mẹ dẹp mọi công việc, đến nhà cũng bán để có tiền khiếu kiện, tìm lại công lý cho con.
Bà bắt đầu kêu oan và kháng cáo lại bản án. Lục lại hồ sơ, bà Chân thấy rằng ban đầu, Chu Vũ bị Công an Trường Xuân tạm giữ hình sự, ngày 1/4/2006 vì nghi ngờ hiếp dâm, không phải mua dâm. Hai tuần sau, Chu Vũ không chấp thuận việc bắt giữ với lý do cáo buộc không rõ ràng và không đủ bằng chứng. Kể từ đó, ông ta được tại ngoại chờ xét xử.
Từ lúc đó đến ngày bị xét xử, công an và Viện kiểm sát vẫn dùng dằng bắt rồi lại thả Vũ, và phân vân việc nên cáo buộc hắn tội Mua dâm hay Hiếp dâm trẻ dưới 14 tuổi.
Bà Chân sau này tìm hiểu, mới biết Chu Vũ là cựu tổng giám đốc của một cơ quan cấp sở của tỉnh Cát Lâm, nghỉ hưu năm 2004. Song bản án của Toà tuyên lại ghi lý lịch ông ta là lao động tự do.
Ngoài ra, bà Chân biết được từ các điều tra viên rằng, ông Vũ vẫn nhận lương hưu cán bộ bình thường suốt thời gian thụ án. Bà đã tập hợp nhiều giấy tờ, tài liệu để kháng cáo.
Quá trình kháng cáo không suôn sẻ. Bà Chân nhiều lần kháng án ở tỉnh Cát Lâm và Bắc Kinh nhưng không nhận được câu trả lời thỏa đáng. 18 năm qua, bà nhiều lần bị công an triệu tập, lấy lời khai, thậm chí còn bị tạm giữ nhiều ngày với cáo buộc Gây rối trật tự công cộng. Song bà chưa bao giờ có ý định từ bỏ.
Khiếu nại của bà ngày càng được nhiều người biết đến và ủng hộ, nhưng thay đổi bản án là điều vô cùng khó. Tháng 2/2022, sau khi vụ án bị tòa án và viện kiểm sát nhiều cấp bác bỏ, bà Chân quyết định dùng hết số tiền bán nhà, ký hợp đồng ủy thác với công ty luật, kháng cáo lên Viện kiểm sát Nhân dân tối cao.
Cuối cùng, tháng 5/2022, Tòa án Nhân dân Tối cao ra phán quyết Chu Vũ phạm tội Hiếp dâm, phạt thêm 10 năm tù.
Bà Chân coi đây không chỉ là "thắng lợi" của riêng mình và con gái mà hy vọng bản án sẽ thúc đẩy toàn xã hội chú ý và bảo vệ trẻ em nhiều hơn nữa