Cụ ông 85 tuổi ròng rã đi tìm vợ và câu chuyện cảm động phía sau người chồng già

Một ngày như mọi ngày, cụ ông này liên tục đi tìm người vợ đang bị lưu lạc của mình. Khi nghe ông nói vợ ông đang điều trị ở bệnh viện này, các nhân viên y tế không cầm được nước mắt.
Một ngày như mọi ngày, ông lão liên tục đi tìm người vợ đang bị lưu lạc của mình.  Khi nghe ông nói vợ ông đang điều trị ở bệnh viện này, các nhân viên y tế không cầm được nước mắt.
 
Ngày hôm ấy, một vị Bác sĩ đang tiến hành các khâu rà soát lại y lệnh thì ông lão mở cửa bước vào. Ông chào hỏi các y tá và nhân viên hết sức lịch sự. Sau đó hỏi:" Chào chị, tôi đang tìm người".
 
Cô Y tá ở đó nhận thấy biểu cảm của ông lão có vẻ lo lắng nên khẩn cấp giúp ông đi tìm người. Vợ ông lão tên là Wan Dahua, nhưng trong toa bệnh này không có ai tên như thế. Vì vậy cô quyết định đưa ông lão ra các toa khác để tìm kiếm.
 
 
Tại khoa huyết học, cuối cùng cụ ông đã tìm thấy danh tính  người vợ của mình. Nhưng trớ trêu khi trước đó 1 tháng, bà đã xuất viện. Khi nghe các nhân viên y tế cho biết tình hình, ông lão thảng thốt, khuôn mặt thất thần ra về.
 
Mọi chuyện những tưởng đã xong, nhưng trong 1 tháng sau đó, ngày vào ông Zheng cũng đến viện tìm vợ. Ông liên tục lặp lại những câu hỏi trước đó. Mọi người cảm thấy thương và cũng thấy phiền với ông lão này.
 
Cho đến 1 ngày, người em trai của ông đến bệnh viện này khám bệnh thì sự thật mới được hé lộ. Hóa ra  vợ của ông đã sớm tử vong vì lên cơn đau tim. Khi vợ ông qua đời, ông Zheng vì quá đau buồn nằm cạnh vợ, khóc lâu đến mức quên cả trí nhớ.
 
Ông mắc phải căn bệnh Alzheimer nặng và thường xuyên bị chứng hay quên. Ông đi ra ngoài không nhớ đường, hay quên vô cùng.
 
Con gái ông Zheng kể lại:" Ngày còn trẻ, cha cô là tài xế ở công ty vận tải nên thường xuyên vắng nhà. Mẹ cô vừa làm công nhân vừa phải chăm sóc 4 người con. Hai vợ chồng không có nhiều thời gian bên nhau nhưng cha luôn yêu thương mẹ. Cha còn nói, cha biết ơn và nợ mẹ rất nhiều”.
 
Đến bây giờ, khi vợ đã mất lâu nhưng dường như ông Zheng chẳng thể nào chấp nhận sự thật đau lòng này. Nhìn thấy ông ngày nào cũng đi tìm vợ, con của ông đau khổ, xót xa.
 
 
Trong nhà ông Zheng lúc nào cũng có áo trắng và ông hay mặc sơ-mi trắng để đi tìm vợ. Ông co biết:
 
“Vì mẹ từng nói với bố rằng, mẹ thích bố mặc áo sơ mi trắng nên lúc nào bố cũng mặc như thế”.
 
Cảm động trước tình yêu mà ông dành cho vợ, nữ y tá trưởng và một số nhân viên y tế của bệnh viện đã quyết định thành lập một “nhóm chăm sóc”.
 
Các bác sĩ, y tá ở đây liên tục giúp ông kiểm tra bệnh cho ông Zheng, họ sẵn sàng đưa ông về nhà khi ông có biểu hiện triệu chứng. Do nhà ở gần viện, nên việc để ý đến ông cũng không mất nhiều công sức. Nhiều nhân viên coi ông như người thân. 
 
Dường như chính điều đó đã tạo nên phép màu, như một liều thuốc bổ giúp cho bệnh tình của ông ngày một thuyên giảm.