Lớn lên trong cái nghèo đã dạy cho tôi phải biết cố gắng, lao động miệt mài. Rời quê ra thành phố học, lập nghiệp tôi cũng gọi là có chút thành công khi mở được công ty riêng. 32 tuổi tôi mới kết hôn, vợ tôi 25 tuổi. Hai đứa chênh lệch tuổi hơn lớn một xíu nhưng chúng tôi tìm thấy sự đồng điệu, tình yêu dành cho nhau.
Vợ tôi làm nhân sự ở công ty nhỏ, mức lương cũng thấp nhưng tôi không quan trọng điều đó. Vì với tôi, vợ thay chồng lo việc nhà, con cái, chăm sóc gia đình 2 bên, có chồng đi kiếm tiền nuôi cả gia đình thế là được rồi. Tôi cần một người vợ hiền, đảm đang, biết ăn ở và quan trọng là được lòng nhà chồng. Thật may cô ấy làm được điều đó, suốt 5 năm làm vợ tôi, tôi chưa phải phàn nàn điều gì.
Dạo gần đây mẹ tôi ở quê bệnh ốm, tôi bàn với vợ đón bà lên thành phố ở với vợ chồng tôi, vừa tiện đi thăm khám, vừa để chúng tôi chăm sóc. Cô ấy ngần ngừ rồi bảo tôi tự quyết định. Vậy là tôi đón mẹ lên, kể từ đó, chúng tôi hay xảy ra xích mích hơn. Toàn chuyện nhỏ nhặt vợ cứ làm quá lên, cho rằng mẹ là nguyên nhân. Tôi không hiểu cô ấy học được thói xấu đó từ ai, cứ cảm thấy phiền khi chăm sóc mẹ chồng.
Mặc kệ vợ, tôi vẫn giữ mẹ ở lại, để cô ấy chăm sóc bà không suy nghĩ gì. Mãi cho đến sáng hôm qua, tôi đi làm vội nên cầm nhầm điện thoại của vợ. Đến cơ quan tôi mới biết nhưng thôi kệ. Vợ chồng tôi không giấu nhau mật khẩu điện thoại, nhưng đồ riêng tôi và em thống nhất không đụng vào.
Buổi trưa không ngủ, tôi vào Facebook của em xem thế nào, dạo một vòng rồi tôi tò mò vào trang cá nhân xem sao. Khác với những gì em đã đăng tải, chia sẻ với mọi người thì bên trong trang cá nhân đó có rất nhiều bài đăng với chế độ chỉ mình tôi. Tất cả đều là dòng tâm sự của vợ. Cô ấy buồn vì không có sự chia sẻ, thấu hiểu, quan tâm từ tôi. Buồn vì mẹ chồng cho rằng cô ấy ăn bám, không quan và không thể ở chung dưới một mái nhà với mẹ chồng.
Cô ấy chia sẻ những lần con ốm, một mình ôm con vào viện nhưng tôi chỉ hỏi thăm cụt lủn rồi kệ. Bên ngoài vợ luôn tỏ ra mạnh mẽ, vui vẻ nhưng hóa ra từ rất lâu rồi cô ấy gần như rơi vào trầm cảm, không thể chia sẻ cùng ai. Cô ấy đã từng sử dụng thuốc ngủ, thuốc trầm cảm nhưng tôi không hề hay biết.
Thở dài trước những dòng tâm sự của vợ, tôi mới chợt nhận ra bao lâu nay mình đã quá vô tâm. Tôi không phải người chồng tốt, đòi hỏi và áp đặt lên vợ quá nhiều nhưng lại chưa bao giờ hỏi vợ có cảm thấy thoải mái khi làm điều đó không. Vợ ốm tôi cũng không để ý, cô ấy uống thuốc gì tôi không quan tâm. Tôi là người chồng tệ.
Tối về nhà, tôi trả lại vợ điện thoại, xin lỗi cô ấy vì đã xem hết tất cả bí mật trên đó. Tôi sẽ đưa mẹ về quê, chăm về nhà ăn cơm tối, giúp vợ chăm con, quan tâm mẹ con cô ấy nhiều hơn, thay vì đưa cho vợ cục tiền là hết trách nhiệm. Tôi sai và tôi phải sửa trước khi quá muộn, tôi không muốn vợ phải buồn, rồi ngày nào đó cô ấy rời bỏ tôi đi thì sao.