Mang tiếng 'ác' khi dạy con riêng của chồng
Vợ chồng tôi lấy nhau cũng đã gần chục năm, chúng tôi đều là những người từng qua một lần đò, gặp nhau và xây dựng hạnh phúc mới. Vợ cũ của chồng tôi trước đây ngoại tình, rồi bỏ xứ vào miền Nam sinh sống, cũng đã bao năm chưa từng trở lại. Còn tôi, người đàn bà lấy chồng bao năm không thể sinh nở, nên cũng bị chồng ruồng rẫy.
Vợ chồng tôi đến với nhau bằng sự cảm thông, thấu hiểu và chia sẻ. Quả thực khi lấy anh, tôi vẫn hy vọng sẽ có một phép màu nào đó để cho chúng tôi có một đứa con. Thế nhưng lấy nhau gần chục năm, dù đã chạy chữa khắp nơi, nhưng tôi vẫn không có con. Chồng tôi thì đã có một con gái riêng, năm nay con 13 tuổi.
Ngày tôi về, con gái riêng của chồng mới 4 tuổi, cũng chính tôi là người một tay chăm sóc con từ nhỏ.
Tôi luôn khao khát được làm mẹ, thế nhưng số phận trớ trêu lại không cho tôi được thực hiện thiên chức mà bao người phụ nữ khác đều có. Cũng bởi vậy mà tôi dành cả sự quan tâm, tình cảm cho con riêng của chồng. Tôi cũng mong con coi tôi như mẹ đẻ. Con bé thiếu thốn tình cảm của người mẹ, nên cũng rất quý mến tôi.
Thế nhưng, mấy năm gần đây, bước vào độ tuổi dậy thì, con gái tôi thay đổi tính nết hoàn toàn, rất ham chơi, đua đòi theo bạn bè, kết quả học tập giảm sút. Đợt hè vừa rồi, được nghỉ ở nhà, mỗi khi bố mẹ đi làm, con lại trốn đi chơi, có hôm đi đến 10h tối mới về. Vợ chồng tôi rất lo lắng, nhiều lúc nóng, tôi cũng mắng, cũng quát, thậm chí đánh con. Nhưng sâu trong thâm tâm tôi chỉ mong con tốt lên từng ngày, thế nhưng trong mắt hàng xóm, họ hàng xung quanh, tôi là bà mẹ kế khắc nghiệt với con chồng.
Có lần tôi đang mắng con, con bé òa lên khóc nức nở, bà cô chồng tôi ở nhà bên nghe thấy chạy vội sang bênh cháu, nói tôi không có con nên không biết thương xót con trẻ.
Nghe những lời ấy xong, tôi vừa tủi thân, vừa ức.
Chồng tôi là người rất thấu hiểu, thế nhưng họ hàng xung quanh lúc nào cũng lời ra tiếng vào khiến tôi rất mệt mỏi.
Vừa đăng ký kết hôn xong, mới phát hiện chồng có con riêng
Tôi và người ấy bên nhau 6 năm rồi, từ lúc cả hai đứa đang học năm cuối đại học rồi đi làm. Chúng tôi luôn được khen là đẹp đôi. Anh ấy là mối tình đầu của tôi, tôi rất hạnh phúc vì tình đầu cũng là tình cuối. Trong thời gian yêu nhau, anh từng có một năm đi công tác trong Nam, buộc chúng tôi phải yêu xa.
Thế nhưng vượt qua vấn đề khoảng cách, chúng tôi vẫn ở bên nhau. Chỉ còn vài tháng nữa thôi, chúng tôi sẽ về chung một nhà. Chúng tôi đã mua được một căn nhà riêng. Vậy nhưng, tôi lại phát hiện ra một chuyện không bao giờ ngờ tới.
Vừa đăng ký kết hôn xong, tôi phát hiện chồng có con riêng (ảnh minh họa).Tuần trước, tôi và anh đi đăng ký kết hôn, dự định làm lễ cưới sau đó. Thế nhưng vừa cầm giấy kết hôn về nhà anh, tôi bỗng thấy có một cô gái lạ mặt, dắt theo đứa con khoảng 1 tuổi, đứng chờ trước cổng nhà. Thấy anh, cô ấy lao tới, đẩy đứa bé vào lòng, bảo anh tự đi mà nuôi. Rồi cô ta nói, cô ta đã có thời gian yêu anh, nhưng khi nghe cô ấy bảo có thai thì anh không chịu trách nhiệm. Anh ta gửi tiền chu cấp thằng bé hàng tháng, nhưng gần đây không gửi nữa, nên cô ấy phải đi tìm.
Nghe xong tin này, tôi sốc vô cùng, không biết phản ứng thế nào. Anh phải đưa người phụ nữ và đứa bé kia vào nhà, bảo tôi nghe anh nói. Qua câu chuyện, tôi hiểu rằng, anh đã có một thời gian qua lại với người này, rồi có con. Anh vẫn quay về với tôi, nhưng lại chịu trách nhiệm chu cấp cho hai mẹ con cô. Mấy tháng gần đây chuẩn bị cho đám cưới, nên anh có túng thiếu, chưa gửi đủ tiền chu cấp. Anh đã nói khó với người phụ nữ kia, xin cô ta cho khất, nhưng cô ta không biết làm thế nào mà biết được địa chỉ của chúng tôi.
Chuyện đã đến nước này, anh xin tôi chấp nhận sau khi cưới, mỗi tháng sẽ chu cấp cho mẹ con cô ta, còn anh vẫn sẽ lập gia đình và sinh sống với tôi bình thường. Tôi nghe xong, chẳng biết nên im lặng hay mắng cho anh và cô ta một trận. Tôi bỏ về nhà mẹ, mặc cho anh níu kéo.
Mấy hôm nay tôi không gọi điện cho anh. Còn anh liên tục liên lạc với tôi mà không được, chỉ thấy trên trang cá nhân anh ấy hay đăng những dòng trạng thái buồn u uất. Tôi yêu anh ấy, ngay cả lúc này vẫn yêu. Chuyện đám cưới hai nhà đã bàn xong xuôi rồi, ảnh cưới cũng chụp rồi. Nhưng nghĩ đến chuyện anh phản bội tôi, tôi lại không chịu nổi.
Cô ấy đã nói hết với tôi rồi, còn im lặng chờ phản hồi từ tôi. Tôi không biết nên quyết định thế nào: Cưới hay không cưới? Yêu thì vẫn yêu mà đau thì vẫn đau. Hành vi của cô ấy có phải là quá đáng lắm hay không? Có thể nào chấp nhận?
Bị con riêng của chồng đuổi ra khỏi nhà nhưng tôi chỉ biết ôm mặt khóc
Tôi từng có một gia đình hạnh phúc nhưng sau vài năm không sinh được con thì bị chồng lạnh nhạt và ghét bỏ. Chịu đựng không nổi nữa, cuối cùng tôi quyết định ra đi để giải thoát cho anh ấy.
11 năm nay, có nhiều người đàn ông ngỏ lời yêu nhưng khi biết tôi không thể sinh con thì họ lặng lẽ rời đi. Đầu năm vừa rồi, tôi quyết định lên xe hoa với người đàn ông hơn 5 tuổi. Vợ anh ấy mất để lại 2 đứa con đang học cấp 3.
Ngay từ khi bước vào gia đình anh ấy, tôi luôn tự dặn lòng phải đối xử thật tốt với các con của chồng. Bởi tôi không có con, sau này bọn trẻ chính là chỗ dựa về già của tôi. Thế nhưng những ngày đầu sống chung với bọn nhỏ, tôi đã rơi vào tình huống khó xử.
Khi chồng bảo các con gọi tôi là mẹ thì bọn trẻ nói tôi không sinh ra và nuôi dưỡng nên không chịu gọi. Thế là hằng ngày chúng gọi tôi là cô xưng cháu. Không muốn làm khó các con nên tôi vui vẻ chấp nhận xưng hô đó.
Những lúc chồng tôi ở nhà thì bọn trẻ rất ngoan ngoãn và nghe lời nhưng khi anh đi công tác thì các con coi tôi như người giúp việc. Đi học về mà chưa có món ăn là chúng lớn tiếng mắng và quát tôi. Ăn xong không đứa nào chịu dọn dẹp mà để nguyên bát đũa trên bàn.
Tôi nhẹ nhàng khuyên bảo thì các con nói: "Bố tôi lấy cô về để không phải tốn tiền thuê người giúp việc thôi. Cô chẳng có quyền hành gì trong nhà này nên đừng lên mặt dạy dỗ chúng tôi".
Tôi không dám nói lại với chồng về những việc làm và câu nói hỗn hào của bọn trẻ đối với mình. Bởi anh ấy rất nghiêm khắc và khó tính, nếu biết các con đối xử tệ với mẹ kế thì anh sẽ phạt bọn trẻ, khi đó mâu thuẫn giữa mẹ con tôi càng sâu sắc hơn.
Tối hôm kia, đứa con trai lớn đi học về muộn, tôi gọi điện thoại nhiều cuộc mà con không bắt máy. Đến 11h đêm con mới về nhà, lúc đó tôi lo lắng và trách con lần sau không được chơi về khuya thế, bố mà biết được sẽ không hay. Bất ngờ con quát vào mặt tôi và chỉ tay đuổi tôi ra khỏi nhà. Con bảo không muốn nhìn thấy mặt tôi thêm một ngày nào nữa. Lúc đó tôi ức lắm chỉ biết ôm mặt khóc mà không nói được lời nào.
Sống nửa cuộc đời, tôi chưa bao giờ bị ai nói nặng nề như thế. Tôi càng cố gắng đối xử tốt với các con của chồng thì chúng càng xa lánh, ghét bỏ. Tôi không thể tố tội của các con với chồng được, vì làm như thế chỉ khiến tình cảm bố con bị chia rẽ. Tôi cũng không muốn rời khỏi gia đình đó. Tôi chỉ muốn cảm hóa các con của chồng mà không biết bắt đầu từ đâu nữa? Mong mọi người cho tôi lời khuyên?
Đưa con riêng của vợ đi khám bệnh, cảnh tượng trước mắt khiến tôi nhói lòng
Khi chúng tôi có con, điều này cũng không cải thiện mà thậm chí còn gay gắt hơn. Cuối cùng hai đứa chia tay, tôi đi tìm cuộc sống mới và chỉ một năm sau đó, tôi lập gia đình mới với người vợ hiện tại.
Vợ hiện tại của tôi có một cậu con trai riêng. Cậu bé bằng tuổi con gái tôi và cũng rất ngoan ngoãn nên tôi đối xử với con như con ruột của mình.
Vừa rồi bé bị bệnh, vợ tôi bận nên tôi đích thân đưa con đến bệnh viện kiểm tra. Không ngờ tôi lại gặp chính con gái ruột của mình ở đây. Con bé đầy vẻ mệt mỏi ngồi cùng mẹ trên giường bệnh khiến tôi chạnh lòng. Con bé mặc một chiếc áo màu tím xinh xắn, tay cầm điện thoại di động, khuôn mặt nhợt nhạt vẫn nở nụ cười ngây thơ. Bên cạnh là người mẹ bận rộn vẫn mặc áo chống nắng, đeo khẩu trang, đang kiên nhẫn lau mồ hôi trên người con gái với lỉnh kỉnh đồ đạc, giấy tờ...
Nếu không phải đã ly hôn với vợ cũ thì người rúc trong lòng tôi bây giờ chính là cô con gái xinh xắn dễ thương này. Tôi bỗng thấy thương con gái thắt lòng nhưng chỉ có thể nhìn con bé từ xa không dám đến gần.
Cho đến khi con gái tôi bị tiêm, sợ đau nên khóc và vợ cũ tôi cũng bối rối khóc theo, trái tim tôi bỗng đau nhói lòng. Trong giây lát, tôi tiến lại gần. Vợ cũ nhìn thấy tôi có chút bất ngờ. Cô ấy định nói gì đó với con bé nhưng khi thấy tôi bế trên tay con trai của vợ mới, cô ấy liền lạnh nhạt quay đi. Đồng thời vợ cũ ra hiệu không cho tôi đến gần con gái.
Đúng lúc này bác sĩ gọi tên con riêng của vợ mới, tôi trả lời "Có ạ" và quay bước đưa thằng bé vào khám. Có lẽ con gái nhận ra giọng tôi nên sốt sắng hỏi mẹ: "Mẹ, có phải bố không, con nghe như tiếng bố?" khiến tôi khựng lại trong giây lát. Thế nhưng vợ cũ tôi đã nhanh chóng phủ nhận "Không phải đâu con, ta về thôi" làm tôi vừa thương con gái bé bỏng vừa cảm thấy chua chát.
Tôi thực sự khó chịu trong lòng khi con gái ruột đau yếu nhớ nhung mình mà tôi không thể tiến tới an ủi, thay vào đó lại chăm sóc một cậu bé không phải máu mủ gì. Tôi nên làm gì bây giờ?
Tổng hợp