Rơi nước mắt trước những dòng tâm sự nghẹn đắng: Bố ơi, mẹ đánh con đau lắm...

Admin
'Người ta nói hổ dữ không ăn thịt con, vậy vợ mình là người như nào...', 1 người chồng, người cha phẫn uất tâm sự.

Nhiều ngày nay, mạng xã hội sôi sục phẫn nộ về vụ việc bé gái 8 tuổi bị mẹ kế bạo hành dẫn đến tử vong. Cộng đồng mạng đồng loạt lên tiếng bày tỏ sự xót xa cho cái chết đầy thương tâm của bé gái, đồng thời cũng lên án mạnh mẽ hành vi của 'dì ghẻ' và người bố ruột của bé.

Thế nhưng, thực tế trong cuộc sống vẫn đang còn tồn tại không ít trường hợp trẻ em bị chính những người thân ruột thịt của mình đối xử tệ bạc, hứng chịu những trận đòn roi mỗi ngày.

bạo hành
Ảnh minh họa

Như trong câu chuyện được 1 người dùng mạng chia sẻ trong hội nhóm tâm sự trên Facebook mới đây, lời cầu cứu của người con khiến nhiều người không cầm được nước mắt.

'Người ta nói hổ dữ không ăn thịt con, vậy vợ mình là người như nào? Yêu nhau 3 năm, lấy nhau về được 2 năm thì vợ mình sinh cháu. Sinh cháu sau nửa năm, vợ mình bắt đầu khó chịu với mình, nào là đi làm kiếm tiền không bằng người ta, rồi chăm con không tốt, không dành thời gian cho vợ con,… lúc nào cũng yêu cầu mình phải làm mọi việc trong khi sáng mở mắt ra mình mua đồ ăn sáng cho vợ, xong đến công ty làm hục mặt đến tận 6-7h tối mới có mặt ở nhà, từ lúc ở nhà thì tắm cho con, cho con ăn, ru con ngủ, giặt quần áo cho vợ, lau dọn quét dọn, trên đường về thì mình còn ghé qua chợ đi chợ nữa còn vợ nấu cơm.

Mình nói ra để cho mọi người hiểu rằng mình không phải là 1 người vô tâm, lười nhác, chỉ là mình đã cố nhưng không thể bằng “Chồng nhà người ta” được, mỗi người xuất phát điểm khác nhau làm sao so sánh được. Mình đã cố gắng nhưng không tới. Mỗi lần 2 vợ chồng như vậy thì vợ mình lại dọa “Anh cứ như vậy thì đừng hỏi sao em đi với người khác nhé!” mình im lặng, vì nói dài nói dai nói dại vẫn đâu vào đấy.

Nhưng mình không nghĩ, 1 ngày con mình được 14 tháng vợ mình đã công khai đi với người khác, nói thẳng luôn “anh không xứng đáng làm chồng em, làm bố của con em”. Sau nhiều lần cãi vã rồi ly thân sau đó là ly hôn, mình đã cố gắng giành quyền nuôi con nhưng vì con còn bé nên tòa tuyên là vợ mình được nuôi còn mình phải chu cấp. Thôi thì thuận theo ý tòa.

Những ngày tháng sau đó, 3 năm tiếp theo thì 1 tháng mình được gặp con mình 1 lần, có lần 2 tháng mới được gặp nói chung là tùy theo cảm xúc của vợ cũ của mình. Nhưng mỗi lần gặp con, lần nào ban đầu gặp con cũng vui mừng, còn lúc chia tay thì con cũng khóc, có lần con đi với mình còn nói với mình:

- Bố ơi, con muốn ở với bố?

- Sao con lại muốn ở với bố?

- Con không thích ở với mẹ đâu, mẹ có bố khác rồi! (ý là chồng mới).

- Bố cũng muốn con ở với bố nhưng con phải hỏi ý kiến mẹ đã.

- Mẹ không cho đâu…

Và cứ thế, cứ thế, cho đến 1 ngày, gần 3 năm sau, 1 ngày con mình gọi cho mình, khóc trong điện thoại:

- Làm sao con lại khóc, con nói cho bố nghe nào.

- Bố ơi, mẹ đánh con đau lắm.

- Sao mẹ lại đánh con?

- Con không biết.

Xong nghe con òa khóc to hơn, điện thoại từ 1 người hàng xóm của nhà vợ cũ mình, mình liền bỏ hết công việc, đến xem con làm sao thì đi mất hơn 20 phút, vậy mà đến nơi vẫn thấy bé khóc, trên đùi, trên tay và bắp tay lằn những vết đánh. Mình liền vào nhà vợ cũ hỏi cho ra chuyện, vợ cũ chỉ bảo “nó hư em có quyền…” nói đến đây, mình tức quá nên có tát vợ cũ mình 1 cái xong nói “Em không nuôi được con để anh nuôi” xong mình bế con về. Lúc mình bế con về vợ cũ không cản, con ở với mình được 2 ngày thì mới đến đón nhưng mình không cho, vì 2 ngày ấy, mình hỏi chuyện thì con mình nói rất nhiều lần như vậy, cứ mỗi lần mẹ với bố mới cãi nhau là lại bị, rồi thi thoảng con làm sai gì mẹ cũng đánh dù những việc rất nhỏ.

Sau đó chúng mình cãi nhau, vợ cũ mình nói mình bắt cóc, chúng mình còn lên phường ngồi rồi mình cũng tường trình mọi sự việc, đến nỗi bố mẹ 2 bên, bố mình và bố mẹ vợ cũ lên nói chuyện. Cuối cùng, sau hơn 2 tuần thì mình đã giành lại được quyền nuôi con vì con mình cũng đã lớn, mình đã đủ kinh tế lo cho con…

Giờ đã 3 năm nữa trôi qua kể từ thời gian ấy, đến hôm nay, mình đọc được bài viết bé V.A thì mình mới nhận ra 1 điều rằng “Công sinh thành không bằng công dưỡng dục”…cứ bảo hổ dữ không ăn thịt con vậy vợ mình là người như nào? Và mình tự hỏi, tại sao không muốn nuôi, không nuôi được con lại cứ cố giành lấy để làm gì, vì cái danh dự mà lại làm khổ con sao? Bây giờ mình vẫn 1 mình nuôi con, không lấy thêm vợ vì mình cũng sợ nếu lấy vợ, 1 ngày vợ mình đối xử với con mình không tốt thì sao….'.

Dưới phần bình luận bài đăng của chủ bài viết, nhiều người đã để lại những lời động viên, đồng cảm, cũng phần nào cảm thấy may mắn khi người cha trong câu chuyện đã kịp thời 'giải cứu' con mình khỏi những trận đòn roi của người mẹ ruột trước khi quá muộn.