
Bắt mạch đàn ông: Đừng dại 'bóc trần' quá khứ trước mặt chàng
08:15 12/12/2019
Tôi từng nghe một câu chuyện bi hài thế này, có một chàng trai cưới cô vợ rất xinh đẹp. Trong đêm tân hôn, chàng trai hỏi: “Trước anh, em đã yêu mấy người rồi?” Cô vợ thật thà trả lời: “ Em từng yêu ba người rồi."
Anh chồng nghe đến con số 3 thì ấm ức lắm. Trong thâm tâm, anh ta không quá quan trọng câu chuyện trinh tiết, cũng cảm thông cho cái việc đàn bà nông nổi giếng khơi, khôn ba năm dại một giờ. Cơ mà, cái thân thể này đã từng có ba kẻ đến trước đụng chạm, vần vò thì sao mà chịu nổi. Anh ta sinh ra dằn vặt, khó chịu và ghen tuông một cách vô lý với quá khứ của vợ mình. Vậy là cứ mỗi khi đêm xuống, anh lại hỏi vợ: “Có thật là 3 không?” Cô vợ xinh đẹp mới đầu còn gật đầu vâng dạ, đến khi bị truy tới cùng, chịu không nổi, cô giận dữ hét lên: “Không phải 3, mà là 30, còn anh là người thứ 31, được chưa?” Nói rồi, cô xách va ly về nhà mẹ đẻ. Không lâu sau đó, họ đưa nhau ra tòa ly dị, chỉ vì con số 3 đáng ghét.
Tôi trộm nghĩ, thà rằng cô vợ cứ bảo: “Trước anh, em từng quen một người, nhưng đến khi gặp anh, em mới nhận ra anh chính là tình yêu đích thực và xứng đáng với em”, thì có lẽ đã không xảy ra nông nỗi đấy. Tiếc thay, cô vợ lại quá thật thà. Thật thà thì tốt nhưng thật thà không đúng lúc, đúng chỗ, rước thiệt thòi vào thân như cô vợ thì thật thà làm chi?

Đàn ông luôn muốn người phụ nữ của mình hoàn hảo. (Ảnh minh họa)
Có người lại đổ tội cho anh chồng nhỏ mọn, ích kỷ, ai cũng có quá khứ, đã lấy vợ thì phải chấp nhận quá khứ của vợ. Sống mà suốt ngày bới lông tìm vết, khổ sở vì cái bóng của dĩ vãng thì có đáng mặt đàn ông không? Đáng mặt đàn ông hay không, đàn ông cũng chẳng cần, cái quan trọng là quá khứ của vợ mình càng sạch bóng càng tốt, nếu có tình tang thì in ít thôi, đừng có rắc rối, lôi thôi, hết anh nọ đến anh kia thì còn gì là người, còn gì là đời con gái.
Bảo sao người ta cứ hay bàn về chữ trinh của đàn bà, chứ mấy ai bận tâm đến chữ trinh của đàn ông. Trong quá khứ, đàn ông có thay người yêu như thay áo, tình trường dữ dội, họ lại được gán cho cái phẩm chất mĩ miều là đào hoa. Đàn bà thì ngược lại, chẳng may trải qua năm, bảy mối tình dang dở và lận đận, thế nào cũng bị quy là dễ dãi, phóng túng, hoa tàn nhụy rữa. Bởi vậy, trước khi đòi hỏi sự công bằng còn lâu mới đạt được, đàn bà chẳng dại gì phải khai báo, liệt kê đã từng có ngần ấy mối tình “đi qua đời em” mà làm gì, có người trong phút giây cao hứng kể tuột cho chồng nghe chi tiết những mối tình đã đi qua đời em, lần đầu tiên em bị “dụ dỗ” thế nào, rằng em tội nghiệp, đáng thương lắm, em bị lừa dối, bị chà đạp ra sao... Cái gì đã qua thì không bao giờ trở lại, và không nói ra thì ai mà biết được. Những kỷ niệm thân mật xa xưa đâu còn chút ý nghĩa nào với hạnh phúc của thì hiện tại, càng không phải là chuyện để sụt sùi hồi tưởng với chồng mình mỗi khi xúc động.
Đàn ông lắng nghe đấy mà cũng cay cú đấy. Bởi lẽ, đàn ông chỉ muốn mình là số một, vợ là duy nhất, không được chi phối, san sẻ cho bất kỳ ai, không được tơ vương quá khứ. Chỉ có một cách là nói dối, nói dối mà vô hại, mà làm cho đối phương nhẹ tênh, yên tâm, thoải mái thì trong đời cũng nên một lần nói dối. Suy cho cùng trong tình yêu, đàn ông cũng tò mò, ghen tuông và nhẹ dạ như đàn bà cả thôi.
Theo nhà văn Cấn Vân Khánh/Báo Đời sống và Hôn nhân