24 năm qua, chùa Kỳ Quang II (quận Gò Vấp, TP.HCM) trở thành mái ấm của hàng trăm em nhỏ bị bỏ rơi không nơi nương tựa. Tại đây, hòa thượng Thích Thiện Chiếu kiêm luôn 2 vai trò vừa là cha, vừa là mẹ.
"Nếu tôi không đến kịp bé sẽ bị xe rác hốt đi..."
Trung thu là Tết của thiếu nhi, là dịp để các bé có cơ hội được vui chơi, được thỏa sức bay nhảy với thế giới
tuổi thơ thần tiên mơ mộng của mình. Các bé sẽ được người lớn tặng quà, sẽ được dẫn đi rước đèn đêm trăng sáng, xem múa lân và đặc biệt là tiết mục trông trăng, mơ màng đến thế giới thần tiên của chú Cuội, chị Hằng rồi cùng nhau phá cỗ. Thế nhưng với những đứa trẻ mồ côi, Trung thu không có cha, không có mẹ, không có gia đình bên cạnh, cô đơn và tủi thân biết bao. Đối với trẻ mồ côi tại ngôi chùa Kỳ Quang II có phần nay mắn hơn, Trung thu của chúng cũng có phần quà bánh, đèn lồng từ những mạnh thường quân; được thưởng thức những đêm nhạc do các anh chị sinh viên đến tận chùa chuẩn bị.
Hòa thượng Thích Thiện Chiếu trụ trì chùa Kỳ Quang.
Tại chùa Kỳ Quang II vào một buổi chiều sát Tết Trung thu, từ sân trải dài vào hành lang, đến trần nhà của từng căn phòng nhỏ đều rợp bóng những chiếc lồng đèn rực rỡ. Người trụ trì già với nụ cười phúc hậu là hòa thượng Thích Thiện Chiếu, ông là “cha” của 245 đứa trẻ mồ côi, khuyết tật đang được nuôi dạy tại chùa. Nhớ lại những ngày năm 1975, sư trụ trì cho biết, khi ông mới về làm trụ trì
chùa Kỳ Quang, 2 bên chùa chỉ toàn là cây cối um tùm. Hình ảnh những đứa trẻ áo quần rách tươm, lả đi vì đói vẫn đều đặn đến chùa xin ăn vào mỗi chiều ám ảnh ông vào tận giấc ngủ. Hỏi ra mới biết, đấy là những đứa trẻ ăn xin
mồ côi. Nắm tay dắt các bé vào chùa, cho các em bộ quần áo lành lặn, những bữa cơm no, mối lương duyên của ngôi chùa bé nhỏ với những mảnh đời mồ côi thật sự được khơi nguồn khi năm 1994, mái ấm cho trẻ em cơ nhỡ được chính thức ra đời.
Như một cuốn phim ngưỡng vọng về quá khứ, sư thầy nhẹ nhàng cất giọng kể về một sáng bão to năm Canh Thìn (2000), lá rụng dày đặc sân chùa, tiếng gió thổi bàng bạc qua những tán cây, mưa rả rích, vị trụ trì phát hiện cặp sơ sinh còn đỏ hỏn trong chiếc giỏ nhỏ đang yếu ớt khóc vì lạnh và đói sữa. “Bồng các con trên tay, tôi xúc động rơi nước mắt. Đặt các con là Sơn và Thủy vì muốn mượn hình tượng Núi và Nước để nhắc nhớ về tình yêu thương của cha mẹ đối với con cái của mình. "Công cha như núi Thái Sơn, nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra". Tôi tin rằng không cha mẹ nào muốn bỏ rơi núm ruột của mình. Đôi khi có những điều khiến họ lâm vào bế tắc. Dù thế nào, công cha, nghĩa mẹ vẫn là những điều lớn lao”, sư thầy nói.
Một lần khác, vào buổi trưa, sau khi trở về chùa từ một cuộc họp, thầy trụ trì phát hiện một chiếc giỏ còn mới tinh được đặt cạnh bãi rác. “Thấy tiếc khi chiếc giỏ còn mới mà bị vứt đi, tôi nhặt về định trưng dụng nếu không hư hại gì. Mở dây kéo chiếc túi ra, tôi phát hiện một bé sơ sinh. Bé không khóc mà ngược lại còn nhìn tôi và nhoẻn miệng cười, nụ cười trong sáng và đẹp như hoa, nên tôi đặt là Hoa Đạo. Bé ngủ ngon, ngoan giấc lại rất thông minh. Nếu tôi không kịp mang vào, bé dễ bị xe rác hốt đi, thậm chí chết vì túi được kéo kín mít”, sư thầy nói.
Còn hơi thở thì còn lo cho các con
Hòa thượng Thích Thiện Chiếu vừa làm cha, vừa làm mẹ của các em bé kém may mắn.
245 đứa trẻ được nhận nuôi là 245 tờ giấy khai sinh khuyết mục tên
cha mẹ, chỉ có tên sư thầy ở mục giám hộ. 245 cái tên ý nghĩa, gợi nhắc và thể hiện niềm tin tưởng vào tương lai của những đứa trẻ mồ côi. Ghé vào căn phòng nơi có hơn chục đứa trẻ bất hạnh đang nằm thoi thóp trên giường bệnh, sư trụ trì bất chợt thở dài: “Có những đứa trẻ đến với chùa khi dây rốn vẫn còn nguyên trên người, đứa thì nhiễm trùng cả phần bụng, có bé mắc não úng thủy bị cha mẹ bỏ rơi, đứa thì lăn lóc trước cửa chùa với gương mặt không còn thấy rõ vì khối u quá lớn. Các con đến đây, chùa đều dang tay đón nhận, nếu cha mẹ chối bỏ thì thầy và Đức Phật sẽ mở lòng để bảo bọc và yêu thương các con”.
Bước đến bên nôi của Ngọc Kiều Nữ, cô bé 19 tháng có gương mặt sáng, thông minh, xinh xắn nhưng bị khiếm khuyết cả 2 cánh tay, thầy Thích Thiện Chiếu bất chợt cất lời hát ru: “Ầu ơ...Con tôi không có bàn tay, ai thương ai giúp ngày rày mang ơn. Ví dầu cầu ván đóng đinh, cầu tre lắc lẻo gập ghềnh khó đi, khó đi cha dắt con đi, con đi trường học, cha tu độ đời”. Nghe được lời ru, bên trong chiếc nôi, có đôi môi thiên thần cũng vừa mấp máy mỉm cười. Chớp mắt vài cái, nhận ra cha, cô bé “cánh cụt” trở mình ra dấu đòi bế. Ẵm con trên tay, sư thầy trìu mến cho biết dù khuyết tật đôi tay nhưng Kiều Nữ rất thông minh, hoạt bát. Em có thể sử dụng đôi chân để làm mọi thứ, đưa chân lên gãi đầu, đùa giỡn, trêu ghẹo các anh chị.
Bước tiếp về hướng cuối phòng, sư thầy khẽ cất giọng gọi: “Ngân ơi”. Nghe tiếng cha, cô gái vội buông chén cơm, chạy ào đến rồi nũng nịu dụi vào tay sư trụ trì hệt như một đứa lên 3. Hỏi ra mới biết, Ngân nay đã 25 tuổi, được sư thầy nhận nuôi khi bị bỏ rơi vì gương mặt mang một khối u bướu chiếm hết cả phần trán và mũi. Trải qua 4 ca phẫu thuật lớn trên não để nạo sạch phần bướu khiến thần kinh của Ngân cũng không còn ổn định, nói ngô nghê và hành động như một đứa trẻ thơ.
Hòa Thượng Thích Thiện Chiếu bận bịu suốt ngày với các con.
Vuốt tóc con gái,
sư thầy quay sang nói: “Tôi thấy cuộc đời mình may mắn, khi vừa là mẹ, vừa là cha của mấy trăm đứa trẻ. Đời này, đẹp nhất, thiện lành và trong trẻo nhất chính là nụ cười trong trẻo của con thơ, là tiếng gọi cha, là những cái ôm đầy tình thương thật sự. Mỗi cuộc gặp gỡ trong cuộc đời này đều là một cái duyên. Đã có duyên gặp nhau, dù khó khăn, vất vả đến mấy, chỉ cần còn một hơi thở, người làm cha như tôi cũng phải cố gắng mà lo lắng cho các con”.
Cuộc trò chuyện bất chợt ngắt quãng khi thầy đưa tay chỉ về hướng cổng chùa, nơi có cậu thanh niên đang dắt tay 7 em nhỏ trở về lại chùa sau buổi học tại trường. Nhìn hình ảnh chàng trai vạm vỡ, to lớn kia, ít ai có thể hình dung ra 19 năm trước, em là một trong 2 đứa trẻ đỏ hỏn, yếu ớt khóc, cũng là những đứa trẻ đầu tiên bị
bỏ rơi ở chùa, được sư trụ trì nhận nuôi dưỡng. Em là Sơn, là núi, vững chãi và hiên ngang. Dắt tay mấy đứa em vào từng phòng, dọn dẹp cặp sách rồi giao tụi nhỏ lại cho cô bảo mẫu, Sơn vội quay trở xuống phòng ăn, phụ các cô bón cơm thêm cho vài bé còn lại.
“Em lớn lên tại chùa, được cha và các má yêu thương, được các anh chị em đùm bọc, đối với em đó đã là hạnh phúc. Cha hay dạy tụi em phải biết thứ tha, em không biết cha mẹ ruột của mình đang ở đâu nhưng dù gì đi nữa, có cha mẹ mới có tụi em”, Sơn nói. Hiện tại, Sơn cùng em là Thủy vừa đậu vào 2 trường Cao đẳng trên địa bàn, em chọn học nghề bếp, còn Thủy học kinh doanh. “Chúng em luôn tâm niệm phải cố gắng hết sức mình, không phải chỉ vì cho bản thân mình, mà còn để sau này phụ giúp cha, lo lại cho các em”, khẽ xoa đầu bé Minh Tâm, Sơn mỉm cười nói.
Hòa thượng Thích Thiện Chiếu chăm sóc trẻ nhiễm HIV bị bỏ rơi.
Từ năm 1994, ngôi chùa Kỳ Quang II đã trở thành mái ấm của rất nhiều đứa trẻ bị bỏ rơi. Tất cả các em đến với ngôi chùa này đều có chung một hoàn cảnh và được hòa thượng Thích Thiện Chiếu cưu mang, nuôi nấng. Hầu hết các em đều do thầy chăm bẵm từ lúc lọt lòng, thầy làm giấy khai sinh cho tất cả, dạy từng bước đi đầu đời, các học, cách đọc, cách viết... Hơn 200 em nhỏ ở đủ độ tuổi được thầy chia ra thành nhiều phòng khác nhau để chăm sóc và nuôi dưỡng. Cảm thông với hành động cao cả của bậc tu hành, nhiều người đã tự nguyện đến để đồng hành cùng với thầy nuôi dưỡng và dạy dỗ các em. Đó là các bảo mẫu, các cô sinh viên hay các mạnh thường quân,...tất cả đều xuất phát từ lòng thương cảm, trước hoàn cảnh bị bỏ rơi không nơi nương tựa của các em. |
[presscloud]http://media.baosuckhoecongdong.vn/upload/video/2019/09/17/Tam-long-cua-mot-su-co-cuu-mang-50-tre-mo-coi_17092019112335.mp3[/presscloud]
Tấm lòng của một sư cô cưu mang 50 trẻ mồ côi
Ánh Nguyệt (t/h)