Tôi năm nay đã 24 tuổi. Hai anh trai tôi đều đã lập gia đình, chỉ có tôi vẫn sống cùng bố mẹ vì ông bà ngăn cấm tình yêu của tôi và bạn trai.
Tôi sinh ra và lớn lên ở miền quên nghèo khó, chỉ học hết lớp 12 đã đi làm thợ may để kiếm tiền nuôi gia đình. Con gái 24 mà chưa chồng bị coi là ế. Thế nhưng, dù bố mẹ giới thiệu cho tôi xem mắt rất nhiều người, nhưng tôi vẫn không thể quên được mối tình đầu.
Anh hơn tôi 1 tuổi, vừa mới chuyển đến ở gần nhà tôi được hơn 1 năm nay. Nghe mọi người trong làng đồn, khi anh được 10 tuổi thì mẹ anh bỏ rơi hai bố con, bỏ đi biệt xứ. Ông bà nội anh lần lượt qua đời không lâu sau đó, chỉ có bố anh gà trống nuôi con. Từ đó, bố anh bắt đầu đam mê rượu chè, không lúc nào tỉnh táo. Nhiều hôm, mọi người phát hiện ông ấy ngủ trên đống rác, phải gọi anh đi đưa về. Do hoàn cảnh như vậy, nên anh rất chịu thương chịu khó. Khi còn nhỏ, anh phải vừa đi học vừa đi nhặt ve chai giúp đỡ bố kiếm tiền. Học hết lớp 12, bố anh mất. Anh bỏ nhà đi khắp nơi, có ai thuê làm gì thì anh làm đó. Khi dừng chân ở quê tôi, thấy phù hợp, anh ở lại định cư và xin làm công nhân ở phân xưởng gần đó.
Do gần nhà, chúng tôi hay gặp gỡ rồi yêu nhau lúc nào không hay. Anh cũng cố gắng tích góp để xây dựng tương lai với tôi Thế nhưng, bố mẹ tôi lại không đồng ý cho tôi yêu và lấy người như vậy.
Ngày tôi chính thức đưa anh về nhà ra mắt, bố mẹ ngay lập tức đuổi anh ra khỏi nhà. Bố bảo anh khố rách áo ôm, lấy gì mà lo cho tôi. Nói về gia cảnh gia đình tôi thì, nhà tôi không giàu có, nhưng so với làng xóm thì cũng đủ ăn. So gia đình anh với gia đình tôi, chúng tôi là một trời một vực. Bố mẹ, các anh tôi đều bảo bảo nếu hai đứa chúng tôi đến với nhau, gia đình sẽ từ mặt tôi.
Tôi kể cho anh nghe chuyện này, anh bèn rủ tôi đi biệt xứ một thời gian. Anh bảo khi gạo nấu thành cơm, hai đứa sẽ về gặp bố mẹ. Khi ấy, trời không chịu đất thì đất phải chịu trời. Nhưng tôi rất lo sợ, vì cả đời tôi chưa từng rời xa mảnh đất này. Tôi có nên đi cùng anh không?
Phí Huyền