Thúy bỏ về nhà ngoại hơn một tuần. Khải sang năn nỉ vợ hết lời. Do mẹ Thuý bệnh nặng, không muốn mẹ phải suy nghĩ nhiều, nên ngày mai cô dự định về nhà.
Dù vậy, bực tức trong lòng Thúy chưa biết khi nào nguôi ngoai, vì chồng cô phạm lỗi tày đình: đem bán trộm vàng cưới để lấy tiền cho em gái mượn.
Hôm đó, Thúy giặt quần áo cho cả nhà, trong khi lục túi quần của chồng, cô giật mình thấy hóa đơn của tiệm vàng. Số vàng được bán là hai lượng - con số không hề nhỏ, chồng cô không thể có nhiều “quỹ đen” như vậy. Thúy bỗng chột dạ, lật đật chạy vào mở két sắt kiểm tra.
Đúng là Khải đã bán toàn bộ số vàng cưới bên nhà ngoại tặng vợ chồng làm của hồi môn. Còn vàng cưới ba má chồng tặng vẫn còn nguyên. Suy đoán việc chồng làm gì mà cần số tiền lớn lại giấu vợ, Thúy vô cùng lo lắng. Cô chỉ sợ chồng cá độ, hay vay nặng lãi, nên cần số tiền lớn để trả nợ.
Khải đi làm về, Thúy kiên quyết hỏi cho ra lẽ. Hóa ra, em gái của Khải là Ngọc hùn vốn làm ăn với bạn, hàng hóa đang bị kẹt ở cửa khẩu, nên cần số tiền lớn để xoay xở. Nghe vậy, Thúy thấy đỡ sợ hơn, vì ít ra chồng cô cũng không vướng vào nợ nần hay cờ bạc như tưởng tượng.
Cô chất vấn chồng về việc lấy tiền trong nhà cho em gái anh vay mà không nói với vợ. Khải đành nói thật rằng trước kia Ngọc trình bày ý định kinh doanh, Thúy đã cản em chồng, nói kế hoạch của cô ấy không khả thi. Nay Ngọc gặp chuyện, không biết mượn ở đâu, Khải là anh thì phải giúp em gái, nhưng anh không dám nói với vợ, sợ Thuý không đồng ý.
Thúy liền cáu kỉnh: "Đã biết vợ phản đối, tại sao anh lại lấy vàng cưới mà cha mẹ cô tặng con gái để đi bán?".
Số vàng ấy không chỉ có ý nghĩa về vật chất, mà còn có ý nghĩa về tinh thần với Thúy. Với cô, đó còn là một món quà kỷ niệm. Hơn 5 năm lấy nhau, hai vợ chồng cũng không ít lần gặp khó khăn về tiền bạc, nhưng Thúy luôn cố gắng không muốn đụng vào. Nếu Khải muốn dùng tài sản chung, anh phải bàn với cô, nếu vợ không đồng ý, thì anh xoay chỗ khác để giúp em gái.
Thúy hỏi chồng xem anh thống nhất với em là cho mượn vàng rồi trả vàng, hay bán vàng lấy tiền cho em gái vay. Khải nói, anh bán vàng lấy tiền mặt đưa cho em gái cho gọn.
Thúy nghe mà giận tới mức nghẹt thở. Gần đây, thị trường có nhiều biến động, giá vàng lên xuống thất thường, thương em chẳng sai, nhưng phải thương cho đúng cách.
Em chồng của Thuý là người “cả thèm, chóng chán”, khi cô ấy có ý định kinh doanh, nhiều lần Thúy đã khuyên can, vì cô ấy không có kinh nghiệm, lại tính toán kém và ẩu trong mọi việc nên dễ hỏng chuyện.
Thúy là người minh bạch. Khi cưới nhau, cô thống nhất là hai vợ chồng sẽ đóng góp khoảng 70% thu nhập vào quỹ chung, còn lại cất giữ riêng, mỗi người được tiêu theo ý mình. Những khoản hoa hồng, hay tiền thưởng của Khải, nếu anh muốn thì đưa cho vợ, nếu anh không muốn, Thúy cũng không ép.
Khải thường xuyên dùng tiền riêng để biếu mẹ và cho em gái, Thúy không phàn nàn hay khó chịu. Cô thấy mình thoải mái chấp nhận việc chồng có “quỹ đen”, vậy là "cởi mở" hơn nhiều bà vợ khác rồi, vậy mà Khải "được nước" lén lút bán cả vàng cưới mà cô gắng giữ.
Cô em chồng biết anh chị cãi nhau nên đã thu xếp mua được một cây vàng trả cho vợ chồng Thúy, xin khất một nửa còn lại. Dù vậy, Thúy vẫn chưa thể nguôi cơn giận chồng...