Tôi và chồng lấy nhau được 7 năm, lúc nào tình cảm cũng ngọt ngào. Tuy anh ít nói nhưng tôi hiểu anh luôn để vợ con ở một vị trí quan trọng trong tim. Dù vậy, là người phụ nữ truyền thống, coi trọng sự chung thủy nên dù tin chồng tôi vẫn nhắc nhở anh về đạo lý gia đình.
Chồng tôi làm trưởng phòng của một công ty xây dựng, công việc khá tốt, thu nhập ổn, còn tôi cũng là nhân viên văn phòng có thu nhập khá. Chúng tôi không phải cặp vợ chồng giàu có nhưng cũng dư dả để lo cho con cái học hành.
Thi thoảng trong tuần chúng tôi lại đưa nhau đi ăn hàng. Một năm, gia đình tôi cùng nhau đi chơi một, hai lần để hưởng thụ cuộc sống... Đối với tôi như vậy là đủ hạnh phúc rồi.
Thế nhưng, một lần phơi quần áo, tôi vô tình thấy chiếc dây buộc tóc lạ rơi ra. Nhìn đi nhìn lại, tôi khẳng định đó không phải là dây buộc tóc của tôi hay các con.
Và rồi chuyện gì đến cũng đã đến, hôm ấy phải nói là tôi đã sốc nặng khi nhìn những tấm hình bạn thân gửi cho. Trong ảnh, chồng tôi đang thân mật với một người phụ nữ lạ mặt. Bọn họ tay trong tay đi thẳng vào trong khách sạn.
Bấy lâu nay anh vẫn diễn tròn vai một người chồng, người cha hoàn hảo, yêu thương vợ con. Anh diễn đạt đến nỗi tôi chẳng bao giờ đề phòng anh có nhân tình bên ngoài. Thậm chí tôi không một chút mảy may nghi ngờ để kiểm tra điện thoại, máy tính của chồng.
Thấy tôi không ý kiến gì, bạn thân hỏi tôi: "Thế mày có đánh ghen không? Phải cho con ả kia 1 bài học nhớ đời. Tao đang ở ngoài khách sạn chờ mày".
Cuối cùng tôi chỉ nhắn lại một chữ: "Không".
Ngoại tình là do chồng tôi lựa chọn. Nếu anh không cho phép, cô ả kia cũng chẳng có cơ hội mà lại gần anh. Có "đánh" thì phải đánh chồng tôi mới đúng.
Thế là kể từ hôm ấy, tôi cho các con ăn cơm trước, đợi chồng về thì bắt đầu bắt tay vào nấu phở.
Hôm đầu tiên, thấy tôi bưng bát phở ra anh làm bộ hào hứng: "Ôi, đúng món anh thèm, mấy hôm nay công việc áp lực quá, nuốt cơm không trôi".
Tôi chỉ cười không nói gì. Bữa ấy anh ăn một lèo hết bát phở bò. Ăn xong còn khen ngon, khuyến khích tôi nên thường xuyên đổi món.
Ngày hôm sau anh về nhà, tôi tiếp tục bưng ra 2 bát phở bò, anh vẫn hào hứng ăn. Nhưng đến ngày thứ 3, thứ 4 sau đó, ngày nào cũng thấy vợ cho ăn phở thì anh bắt đầu tỏ vẻ khó chịu.
Đến bữa tối thứ 5 thì anh không ăn nữa và cằn nhằn: "Phở ngon nhưng ăn 1-2 bữa thôi, cả tuần nay em cho anh ăn phở, anh nuốt sao nổi. Chán ngấy rồi, nhìn thôi đã ngán ngẩm".
Lúc bấy giờ tôi mới nói: "Em tưởng anh chán cơm thèm phở, khen phở ngon, ăn cả đời cũng không chán nên em mới chiều ý đó. Sao mới có 1 tuần anh đã nuốt không trôi thế?".
Hôm sau tôi hẹn chồng ra quán cafe nói chuyện anh ngoại tình. Khi anh xin lỗi tôi nhiều lần nhưng tôi vẫn bảo cho anh 2 tháng để suy nghĩ và quyết định. Nếu anh chọn "tiểu tam" thì phải ra đi tay trắng vì căn nhà đang ở là của bố mẹ tôi cho. Ngoài ra, với bằng chứng ngoại tình của anh, tôi sẽ khiến anh không có quyền nuôi con.
Từ hôm đó tôi lại tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra để các con không vướng bận gì tâm lý. Khi tivi chiếu một bộ phim mà nhân vật nam chính lén lút ngoại tình, tôi nói với chồng: “Anh thấy thằng cha kia có đáng sợ không, có thể ngủ một lúc với hai người đàn bà?”.
Và thế là chưa cần đến 2 tháng, ngay tuần sau chồng tôi đã nói xin lỗi vì làm chuyện sai trái sau lưng tôi. Anh cũng cho tôi xem tin nhắn về việc chấm dứt mối quan hệ với người phụ nữ kia.