Mặc dù thành công trong sự nghiệp diễn xuất nhưng cuộc đời của nghệ sĩ Giang Còi cũng lắm nỗi truân chuyên. Sau 2 lần đổ vỡ trong hôn nhân, nam danh hài đã quyết định rời xa chốn phồn hoa đô thị, “gà trống nuôi con” ở độ tuổi U50.
Anh kết hôn 2 lần và có 4 người con. Hiện tại, nghệ sĩ Giang Còi đang sống cùng cô con gái “rượu” của người vợ sau. Cách đây không lâu, nam danh hài phát hiện mắc phải căn bệnh ung thư hạ họng. Tuy nhiên, anh vẫn luôn lạc quan, vui vẻ và bình tĩnh chiến đấu với bệnh tật.
Ngọc Ánh là người luôn ở bên chăm sóc cho nghệ sĩ Giang Còi.
Là người luôn gắn bó, đồng hành cùng cha kể từ khi phát hiện căn bệnh quái ác, Ngọc Anh – con gái nghệ sĩ Giang Còi luôn cảm thấy thương bố vô cùng. Ở tuổi 17, trong khi bạn bè trang lứa được thoải mái vui chơi thì Ngọc Anh lại phải tập làm quen với việc trở thành một “y tá”, một “bác sĩ điều trị”.
Sinh ra trong một gia đình có hoàn cảnh đặc biệt, Ngọc Anh tỏ ra chững chạc và chín chắn hơn nhiều bạn bè trang lứa. Nhìn những lúc cha nén cơn đau, nở nụ cười tươi rói để chọc cười mọi người, Ngọc Anh không kìm được nỗi xúc động: "Em thương ba lắm, thương đến thắt lòng".
Cánh cửa khép hờ, em nghe thấy hết mọi chuyện...
Dù cuộc sống khó khăn, vất vả nhưng hai cha con nghệ sĩ Giang Còi vẫn luôn lạc quan, yêu đời.
- Thời điểm đón nhận tin ba mắc bệnh nặng, tâm trạng của Ngọc Anh thế nào?
Hôm đó, em cùng ba đi khám bệnh. Chiếu chụp họng và phổi xong chẳng bác sĩ nào nói ba bị bệnh gì. Ba em ngồi cùng bác sĩ trưởng khoa rất lâu, bác sĩ bảo em đi ra ngoài.
Em linh cảm có chuyện không hay xảy ra. Em ra ngoài nhưng chỉ khép hở cánh cửa, ghé tai qua khe cửa nghe được hết. Em sợ quá chỉ khóc thôi.
Nhưng ba thì khác hẳn em. Ba vẫn vui vẻ như không có chuyện gì xảy ra. Khi lên xe rồi ba vẫn chuyện trò như bình thường, vừa nói vừa cười. Thế là xe đi được một đoạn em cũng hết khóc. Sau đó, ba còn chở em ra Hồ Tây ăn ốc mít, ăn no đến nỗi về nhà chẳng ăn cơm.
Ba bảo với em, có bệnh thì chữa thôi. Thế nên em cũng tự nhủ rằng giờ mình hoảng sợ, lo lắng thì người bệnh còn ốm thêm. Nên em cũng vẫn cứ vui vẻ.
- Dù đang là "người bệnh" nhưng chính nghệ sĩ Giang Còi lại là người đã truyền đi sự lạc quan, vui vẻ, khiến em yên tâm và vững vàng hơn?
Không phải riêng em mà ba truyền cho cả nhà. Tất cả những công việc hằng ngày ba đều quan tâm và hướng dẫn tụi em cách làm sao cho hiệu quả nhất, bằng cách nói khiến ai cũng không thể nhịn cười.
Muốn cáu ba cũng chẳng cáu được lâu, vì cứ nhìn vào mắt ba lại phì cười, chẳng hiểu vì sao nữa.
Bây giờ nhiều lúc các anh chị về chơi, hay bản thân tụi em ở nhà cũng quên rằng ba đang ốm. Chỉ có em hằng ngày xoa bóp khối u ở cổ cho ba, mới biết ngày đêm ba đau đớn như thế nào...
- Vậy chắc mấy ba con cũng vất vả lắm?
Vâng cũng bận. Từ khi biết bệnh tới giờ ba cũng chưa nghỉ ngày nào. Những việc nặng nhọc như sửa sang nhà cửa, xe cộ, chăm bón cây cối trong vườn thì thuê người ngoài làm, nhưng ba vẫn phải có mặt để chỉ đạo.
Còn em thì đi học kín tuần. Chiều tan học về nhà nấu cơm, ăn cơm xong đi học. Tối về nấu cơm đêm xong xoa bóp khối u với lưng và chân cho ba.
Bình thường thì khoảng 12 giờ đêm là em ngủ. Nhưng cũng có những hôm ba đau quá thì 1-2 giờ đêm em mới ngủ.
Ba thương em lắm, không muốn em vì ba mà phải vất vả đêm hôm, nên nhiều khi đau không nói. Ba muốn em ngủ sớm để hôm sau còn đi học.
"Ba lúc nào cũng tươi cười với mọi người nhưng nhiều lúc nó vượt quá sức của ba"
Nén cơn đau vào trong, nghệ sĩ Giang Còi luôn tỏ ra vui vẻ trước mặt mọi người.
- Trước khi nghệ sĩ Giang Còi bị bệnh, đi diễn nhiều vậy, hai ba con có nhiều thời gian dành cho nhau không?
Ba đi diễn tối ba lại về. Hôm nào được nghỉ học em cũng đi theo làm phụ tá cho ba.
- Ngọc Anh có muốn theo đuổi nghề diễn xuất của ba?
Em nhiều ước mơ nhưng chưa dám nghĩ đến việc nối nghiệp ba. Vì cái nghề của ba vất vả lắm. Dầm mưa dãi nắng, đi sớm về hôm, giờ giấc không cố định, ăn uống không đảm bảo. Có những khi thức cả đêm để quay phim, trong khi giờ đó mọi người đã được ngủ
- Còn việc làm con của một người nổi tiếng thì sao?
Bên cạnh niềm tự hào, thì cũng thiệt thòi đủ đường đấy. Đi đâu cũng bị người ta nhận ra, rồi mời mọc, chèo kéo...
Em thấy ba lúc nào cũng tươi cười với mọi người nhưng nhiều khi nó vượt quá sức của ba. Khi thoát ra khỏi đám đông thì những mệt mỏi ấy, bọn em chứng kiến.
Mỗi lần thấy em rơi vào tình huống khó xử, ba cũng chỉ biết nói với bọn em rằng: "Ba là người của công chúng các con ạ". Em chẳng biết nói gì, chỉ thấy thương ba thôi...